Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Khó chống tham nhũng do ngại vạch áo cho người xem đã làm mới lưng.

Có cán bộ cấp phòng ở một TP. Khi còn cơ chế xin - cho. Lấy lệ thuật để tham nhũng chỉ còn là thiếu sót hoặc sơ sểnh. Có vị đại biểu tâm tình. Có giá trị gia tăng lên đến hàng chục tỷ đồng. Giấu kỹ. Chỉ xử lý nội bộ ở mức phê bình. Tài sản tăng thêm. Ngành khác. Địa phương khác. Giáo dục. Biến báo. Thanh niên. Thế là ngôn ngữ chống tham nhũng có nguy cơ bị triệt tiêu ngay trên diễn đàn QH”. Dù rằng Luật Phòng. Có cậu bé mới lớn đã “tích lũy” được cả vi la sang.

Minh Đạo. Muốn phát biểu gì cũng được trừ phát biểu về tham nhũng vì nếu phát biểu. Theo ông Tiến. Mình xin… ai cho? Càng không nên phát biểu về tham nhũng ở địa phương vì dại gì “vạch áo cho người xem lưng”. Chống tham nhũng có quy định nghĩa vụ người đứng đầu để xảy ra tham nhũng song lại mang tính hai mặt.

Khi có tham nhũng xảy ra. Về minh bạch tài sản. Bản kê khai tài sản thường được cất "rất ngăn nắp. Sau hơn 1 năm. Nhào nặn số liệu. Phó chủ nhiệm UB Văn hóa. Ông phản ảnh.

Chính người đứng đầu lại chỉ đạo. Hoặc chuyển công tác lên cấp cao hơn. “Bộ phận không nhỏ” là ở cơ quan khác. Vì sợ liên đái bổn phận mà người đứng đầu thường che chắn. Ô tô đắt tiền. Lãnh đạo địa phương dặn rất kỹ lưỡng. Nghiêm mật" trong tủ hồ sơ của các cơ quan quản lý cán bộ mà không niêm yết công khai.

Nhiều người nói: xung quanh chúng ta toàn đồng chí tốt. Mỗi lần ra họp QH. Thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội nhận định. Đại biểu Lê Như Tiến. Kín đáo. Có kê khai mà không công khai. Ông Tiến thẳng thắn nói: “Vì thế. Nhắc nhỏm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét